Cuộc sống vốn vô thường hơn bạn nghĩ, khi mà cận kề cái chết, ta mới nhận ra vốn trên đời chỉ những người ta yêu quý mới là đáng giá hơn bao giờ hết.
(Bài viết có thể hé lộ 1 số tình tiết trong phim, xin hãy cân nhắc trước khi đọc tiếp.)
(Nguồn hình ảnh: internet)
Dựa trên 1 sự kiện có thật tại Mumbai, Ấn Độ, bộ phim không được quảng bá rầm rộ như các thể loại phim hài mua vui nhưng Mumbai hotel thực sự làm người ta nghẹt thở đến từng khoảnh khắc. Việc xả súng vào người khác nó không hề nhẹ nhàng như trong các phim viễn tưởng nữa, mà nó thật đến đáng sợ. Không có màn đánh nhau võ vẽ, súng đạn bắn mãi không chết các nhân vật chính trong phim. Vì chỉ 1 cái thở mạnh thôi bạn cũng có thể khiến cả bạn và những người ở quanh liên lụy, đến lúc này có tiền tài địa vị hay chỉ là 1 anh bồi bàn thì cũng như nhau cả thôi, cũng cần mạng sống hơn bất cứ giá nào.
Bộ phim không vẽ ra người hùng, cũng không phải kết quả mỹ mãn nhưng nó chân thực như chính bạn đang trong cuộc thảm sát đó vậy. Kẻ thủ lĩnh không hề ra mặt, hắn chỉ đứng sau giật dây 1 đám thanh niên trẻ ngây ngô và cần tiền cho gia đình. Những người con sùng đạo Hồi bị chính những kẻ lợi dụng tôn giáo đó để tàn sát người khác. Chẳng có tôn giáo nào là sai trái cả, chỉ có con người đã bóp méo đi thôi, như cảnh khi người phụ nữ đọc bài kinh thánh Allah, kẻ sát nhân không thể bóp còi giết chết, thật may cậu đã không làm thế dù có lệnh ở trên. Vì sâu thẳm trong cậu biết, cậu đang làm 1 việc sai trái, vô nghĩa và thậm chí là cậu đã bị lừa.
Bộ phim rất ít lời thoại nhưng thực sự mang nhiều tầng ý nghĩa, cũng chẳng có cái gọi là bí hiểm hay kết thúc bất ngờ, ăn may. Toàn bộ câu chuyện như làm sống dậy cuộc thảm sát đó, sự chậm chạp của lực lượng đặc nhiệm khi phải mất đến 12h mới suất hiện trong khi nơi xuất phát là New Delhi (cách 800 dặm tương đương hơn 1200 km) khiến người ta phải phẫn nộ, 10 tên chỉ 10 tên thôi nhưng đã thảm sát nhiều địa điểm và kiểm soát hơn nửa ngày 1 khách sạn rộng lớn. Chà, 12h bạn có thể đi được từ châu lục này đến châu lục khác rồi đấy.
Cuối bộ phim khi nhân vật chính của bộ phim ra về, anh ngước lên nhìn bầu trời xuyên qua tán cây xanh với khuôn mặt thẫn thờ. Có lẽ lúc đó anh thấy cuộc sống quý giá đến chừng nào, mọi thứ dường như chẳng còn quan trọng, việc đầu tiên khi thoát khỏi đó chính là về lại với gia đình. Ở đó mới là thứ đáng quý nhất trong cuộc sống một con người. Bất cứ nhân vật nào chuẩn bị bị bắn chết cũng thốt lên: "Tôi còn gia đình, tôi còn những đứa con, làm ơn" chẳng ai nói: "Tôi còn xe còn tiền" cả.
Kết thúc bộ phim, không có "happy ending" vì mất mát là thật, nhưng ý nghĩa bài học trong đó mỗi người khi xem mới tự đúc kết được. Bạn lao đầu vào làm việc, bạn bực dọc với gia đình mình, bạn khoe mẽ những thứ vật chất để làm gì? Khi sau cùng, thứ bạn cần nhất trong đời chính là những người mình yêu thương?
Thông tin về bộ phim:
Tên phim: Mumbai hotel (Thảm sát kinh hoàng)
Nước: Ấn Độ
Sản xuất năm 2019
Điểm Imdb: 7.2
Thể loại: lịch sử, hồi hộp
Comments