Nhắc đến Linh Quy Pháp Ấn hầu như bạn trẻ nào cũng biết vì sự xuất hiện cổng trời trong MV Lạc trôi của Sơn Tùng. Mình vì tò mò nên cũng muốn một lần được chiêm ngưỡng nhưng cũng ngại cái cảnh xô bồ khi một nơi đẹp nào đó nổi lên thì mọi người kéo nhau ầm ĩ tới chụp hình sống ảo nhưng mình đã nhầm...
Cách trung tâm thành phố Bảo Lộc tầm 19km, đường đi khá dễ tìm nếu dùng google map, chỉ cần chú ý chạy tránh ổ gà là được. Tụi mình cùng một cặp ở chung homestay hẹn nhau đi từ 5h sáng để ngắm mặt trời mọc nhưng không kịp, nên lời khuyên là nếu muốn nhìn bình minh, bạn hãy đi từ sớm để được tận mắt ngắm nhìn, nơi mà mình tin là bình minh sẽ rất đẹp. Và vì sao đẹp thì bạn nhớ đọc tới cuối nhé.
Đường lên Linh Quy Pháp Ấn giờ đã dễ đi vì được rải đá rồi, chỉ hơi dốc xíu thôi, trước khi đi vào lối cầu thang đá dẫn lên chùa sẽ có chỗ để xe ở bên dưới vì xe máy sẽ rất khó leo lên. Bọn mình chẳng thấy ai nhưng cứ đá chống để đó luôn, lúc xuống thì tự động lấy xe rồi bỏ tiền vào thùng tùy hỉ.
Sau đó tụi mình đi bộ lên các bậc thang để ra đường mòn dẫn lên chùa, ở đây có 1, 2 hàng quán nhưng không đông đúc. Mình đoán là vì đi ngày thường và lúc sáng sớm nên không có ai. Tụi mình men theo con đường duy nhất dẫn lên trên, xung quanh là cây trà và sầu riêng hai bên đường, không khí cực kì trong lành và yên tĩnh. Nhưng điều thu hút mình nhất chính là các biển chỉ dẫn đường lên chùa, nhắc nhở ý thức giữ gìn vệ sinh chung và đặc biệt là các câu nói răn dạy, khuyên nhủ nhẹ nhàng nhưng không kém phần hóm hỉnh của nhà chùa như "gặp người khó chịu xin hãy chịu khó" ...
Và đi qua những hàng cây trà, Quán Chiếu Đường đã ngay trước mắt tụi mình, bước lên các bậc thang sẽ là một căn phòng nhỏ như hang động, nơi mà các thầy sẽ ngồi tịnh tâm. Điều đặc biệt mà mình đoán ít người chú ý đó là, chính chỗ ngồi này, bạn sẽ đón những tia nắng đầu tiên của bình mình, len lói vào trong căn phòng, tạo nên một hiệu ứng ánh sáng rất đẹp. Đây là nơi ấn tượng với mình nhất, vì còn gì đẹp bằng một sáng bình minh, ta soi tâm hồn ta dưới tia nắng đầu tiên của một ngày, phóng tầm mắt nhìn ra đất trời.
Để giày dép ở ngoài, tụi mình đi chân đất bước trên những bậc thang mát lạnh, mà cảm nhận mình như đứa trẻ thơ được trở về với thiên nhiên, da thịt liền kề với đất trời. Và đây, nơi trên cao bước tượng Phật nhìn ra - Cổng trời - nơi ta nhìn ra thấy từng hàng núi trùng điệp, những lớp mây nhè nhẹ quấn quanh núi tạo nên một bức tranh mờ mờ ảo ảo mà tiếc rằng nếu đến sớm hơn có lẽ mình đã thấy được bình minh đẹp đến nhường nào. Hướng nhìn ra chính là hướng Đông, nơi mà mình tin chắc rằng bất cứ giờ nào cũng sẽ thấy cảnh vật xung quanh luôn đẹp theo từng khắc. Cái không khí se se lạnh của Bảo Lộc lúc sớm mai, hàng cây xanh rì trước mắt khiến tụi mình hít lấy hít để vị tinh khiết nơi này. Mặt trời chiếu thẳng vào mắt, cổng trời đổ bóng trên sân, và xa xa tiếng chim ríu rít. Bước lên vài bậc thang nữa là một gian phòng lớn, tiếng trúc gió nhè nhẹ, dìu dịu khiến cả tâm hồn bỗng nhẹ nhõm. Khiến một ai tới đây cũng nấn ná thật lâu, không phải vì để chụp hình check-in mà để mình được cảm nhận từng phút giây thanh thản nơi đây.
Đi lên chút nữa là Khung trời tự tại, nơi Đức Phật ngồi cũng nhìn về phía mặt trời mọc, bức tượng ánh lên dưới cái nắng rực rỡ, nhưng cảm giác không phải là lộng lẫy mà là tự tại, an nhiên.
Cứ nói thôi bạn sẽ không cảm nhận được hết vẻ đẹp ở chốn thanh tịnh này, vì kiến trúc xây dựng rất giản dị, chân chất, tông màu nâu trầm là chủ đạo này không đồ sộ, không nguy nga, mà rất khiêm tốn, rất thanh bình và cũng rất sạch nữa. Bạn phải đến thử một lần, khi mặt trời vừa ló dạng, để hít cái không khí trong lành yên tĩnh ở nơi đây, bạn mới thấy thích đến nhường nào. Mình đã từng đi qua một số ngôi chùa, như đến thời điểm hiện tại đây chính là ngôi chùa mình thích nhất.
Lúc xuống bạn có thể mua sầu riêng rụng cây của 1 cô bán gần ngay Đại Sảnh, cô nói chuyện cũng dễ thương lắm, kể chuyện gia đình con cái đi làm ăn xa không ngại ngần, sầu riêng ngon mà rẻ nữa. Tại vì quá đói nên tụi mình ăn sáng bằng sầu riêng luôn, rồi mua thêm 1 trái về ăn trưa nữa. Và nếu để ý bạn sẽ thấy bên tay trái lúc xuống có một cây cổ thụ rất lớn, bên dưới là một tảng đá, ngồi tựa lưng vào một lúc, hay nhìn ánh sáng len qua tán cây theo nhịp gió lúc mạnh lúc yếu cũng rất tuyệt, đã bao lâu rồi bạn không ngước nhìn lên tán cây dưới ánh mặt trời?
Nếu hỏi mình có quay lại đây không thì câu trả lời của mình sẽ luôn là có, không phải vì cổng trời, hay cảnh đẹp xung quanh, mà chính cái giản dị, thanh tịnh đã cuốn hút mình. Vì trong đời, ai rồi cũng muốn trong lòng sẽ có lúc an yên, nhìn mặt trời mọc, giữa những rặng núi, và hít không khí mát lành buổi sáng, lắng nghe tiếng trúc gió đu đưa, đu đưa...
Comments